Mình dừng lại thôi anh

Thu sang rồi anh nhỉ
Còn chút gì nhạt phai
Cho sợi nắng thêm dài
Cho lá vàng rơi mãi



Mình dừng lại đi anh
Lòng mong manh dễ vỡ
Đau lòng em tưởng bở
Ngỡ tình về xa xăm
Chạy theo mãi tháng năm
Câu ru tình em giữ
Thì thầm anh ru ngủ
Những mộng đẹp yên lành.
Tiếc nuối sự chân thành
Không còn trong nhau mãi
Giật mình em sợ hãi
Tỉnh lại rồi bơ vơ.
Không còn những bất ngờ
Sau nhiều lần tan vỡ
Tự lòng em trăn trở
Mình dừng lại thôi anh.

Mình dừng lại đi anh
Vì chẳng thành đôi lứa
Đường dài anh bước nữa
Đâu còn bóng dáng em.
Đâu còn những thân quen
Đâu còn cười rạng rỡ
Chút nắng vương bỡ ngỡ
Ngỡ nụ cười thật tươi.
Ngỡ trong mắt em cười
Ngỡ rằng mình hạnh phúc
Chút mong manh tá túc
Chẳng lâu dài được đâu.
Tỉnh mộng lại thêm sầu
Khi mỗi người một hướng
Ngay cả trong tư tưởng
Còn không thuộc về nhau.
Bước tiếp chẳng được đâu
Bàn chân em mỏi lắm
Bao lần em tự gắng
Rồi vẫn phải buông thôi.
Không buông chẳng được rồi
Anh không là anh nữa
Trái tim không mở cửa
Nên đau khổ riêng em

Mình dừng lại thôi anh
Em không là em nữa
Những vết dao em cứa
Em tự làm liền thôi
Em đã sống sai rồi
Chưa bao giờ hối hận
Bởi tình yêu bất tận
Em đã dành nơi ai.
Cuộc sống của ngày mai
Không một ai chung nữa
Tình yêu chưa gõ cửa
Cũng đâu phải trò đùa
Nhặt chiếc lá cuối mùa
Một tình yêu khép lại
Chút nắng hoài vương mãi
Trong nụ cười của ai.

Mình dừng lại nhé anh!

(C.M Hà Nội 10.7.2017 – 5 năm cho 1 tình yêu khờ dại)

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn