Lặng.
Lẵng lẽ buồn.
Lặng lẽ yêu.
Lẵng lẽ chấp nhận.
Và rồi lặng lẽ rời xa.
Lặng lẽ nhìn nhau mà chẳng nói nên lời
Lặng lẽ đau khổ với những cảm xúc tổn thương từ những hành động trẻ con của ai đó.
Vậy đấy
Có thể yêu rất nhiều cũng có thể là không tồn tại tình yêu
Có thể rất quan tâm nhưng cũng có thể là vô tâm
Có thể là tất cả nhưng cũng có thể chẳng là gì
Cuộc sống đôi khi ta đứng ở cái ngưỡng của của dấu chấm lặng, khi mà không thể nào phân biệt được và cũng không muốn quá rõ ràng. Ta chọn lặng đi và thả trôi cảm xúc, thả trôi tất cả không còn thiết tha níu giữ, không còn mong chờ những dòng tin nhắn quan tâm thường nhật.
Có đôi khi sự vô tâm của một ai đó khiến ta trở nên trai lì cảm xúc và chấp nhận nó như một điều hiển nhiên. Mất đi cái sự nồng nhiệt và chân thành. Khi đó còn lại cũng chỉ là dấu chấm lặng.
Lặng lẽ nhìn em lặng lẽ buồn
Trái tim thổn thức bởi yêu thương
Đường tình mình đi không chung bước
Lỗi bởi yêu thương chọn ngược đường.
Những khoảnh khắc im lặng đôi khi khiến người ta xa nhau mãi mãi. Có thể duyên số chẳng cho họ đến với nhau nhưng biết đâu phá vỡ quy tắc im lặng thì mọi chuyện lại đổi khác. Ở đời gặp nhau cũng bởi chữ duyên, duyên đến rồi không giữ thì duyên chẳng thể ở mà cứ đi thôi.
Tôi chờ em một ngày hè nắng nhạt
Chờ nụ cười chờ ánh mắt yêu thương
Chờ đợi người mà sầu vương ngập lối
Bởi lặng thinh tôi đã mất em rồi.
(J.Lemonsalt - HN 9/4/2019)